SỨ ĐIỆP MÙA CHAY 2024 CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

Qua Sa Mạc, Thiên Chúa Dẫn Chúng Ta Tới Tự Do

Trần Mỹ Duyệt chuyển ngữ

Anh chị em thân mến!

Khi Thiên Chúa của chúng ta mặc khải Ngài chính Ngài, thông điệp của Ngài luôn luôn nói đến tự do: “Ta là Chúa, Thiên Chúa các ngươi, người đã đem các ngươi ra khỏi đất Ai Cập, khỏi nhà nô lệ” (Ex 20:2). Đây là những lời đầu tiên trong Mười Giới Luật mà Ngài đã ban cho Maisen trên núi Sinai. Ai nghe những lời này đều quen thuộc với lời Thiên Chúa đã phán trong cuộc xuất hành:  kinh nghiệm về tình trạng nô lệ của họ vẫn còn đè trên họ một cách nặng nề. Trong sa mạc, họ nhận được “Mười Giới Răn” như một con đường dẫn đến tự do. Chúng ta gọi là “những giới luật”, để nhấn mạnh đến sức mạnh của tình yêu mà Thiên Chúa dùng để uốn nắn dân Ngài. Lời kêu gọi cho tự do là một đòi hỏi duy nhất. Nó không được trả lời một cách ngay lập tức; nó cần trưởng thành như một phần của cuộc lữ hành. Như dân Israel trong sa mạc vẫn còn hướng về Ai Cập – thường xuyên nhớ đến quá khứ và phàn nàn với Chúa và Maisen - ngày nay cũng thế -  dân Thiên Chúa có thể bán bíu vào một tình trạng nô lệ tồi tệ mà nó được kêu gọi bỏ lại đằng sau. Chúng ta nhận ra sự thật này như thế nào khi trong những thời khắc cảm thấy thất vọng, lang thang giữa  cuộc đời giống như một sa mạc, và thiếu một miền đất hứa như điểm đến của chúng ta. Mùa Chay là một mùa ân sủng trong đó sa mạc; có thể là một cái gì hơn thế – như lời của ngôn sứ Hosea – một nơi của mối tình đầu chúng ta (cf. Hos 2:16-17). Thiên Chúa uốn nắn dân Ngài, Ngài có thể giúp chúng ta từ bỏ sau lưng số phận nô lệ của mình và cảm nghiệm một Lễ Vượt Qua từ cõi chết đến sự sống. Giống như chàng rể, Thiên Chúa đã kéo chúng ta lại gần hơn với Ngài, thì thầm lời yêu thương vào trái tim của chúng ta. 

Cuộc xuất hành từ nô lệ đến tự do không phải là một hành trình viển vông. Nếu Mùa Chay của chúng ta được cử hành nghiêm chỉnh, thì bước đầu tiên là ước muốn mở mắt của chúng ta để nhìn vào thực tế. Khi Thiên Chúa gọi Maisen từ bụi gai cháy, Ngài lập tức cho ông thấy rằng Ngài là một Thiên Chúa, Đấng nhìn thấy và trên tất cả, nghe thấy: “Ta đã thấy rõ cảnh khổ cực của dân Ta trong xứ Ai Cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than vì bọn cai hành hạ. Thật vậy, Ta biết những nỗi thống khổ của chúng. Ta xuống giải thoát chúng khỏi tay người Ai Cập, và đưa chúng từ đất ấy đến một miền đất tốt tươi, mênh mông bát ngát, miền đất tràn trề sữa và mật” (Ex 3:7-8). Ngày nay cũng thế, tiếng kêu van của nhiều anh chị em chúng ta bị đàn áp đang dâng lên tới trời cao. Chúng ta hãy tự hỏi mình: Liệu chúng ta có nghe được tiếng kêu cứu đó không? Nó có làm chúng ta khó chịu không? Tất cả những điều này đang kéo chúng ta xa khỏi nhau, chối bỏ tình huynh đệ mà từ ban đầu đã gắn bó chúng ta lại với nhau.

Trong chuyến viếng thăm của tôi đến Lampedusa, như một cách tiếp cận với vùng ngoại biên của lãng quên, tôi đã hỏi hai câu hỏi mà chúng trở nên ngày càng thôi thúc: “Tôi đang ở đâu?” (Gen 3:9) và “Anh em ngươi đâu?” (Gen 4:9). Hành trình Mùa Chay của chúng ta sẽ trở nên thực tế, nếu bằng cách lắng nghe nhiều lần hai câu hỏi này, chúng ta nhận ra rằng ngay cả hôm nay, chúng ta đang ở dưới ách thống trị của Pharaoh. Một ách thống trị mà nó làm cho chúng ta mệt mỏi và vô cảm. Một mô hình của phát triển mà nó chia cắt và cướp đoạt tương lai của chúng ta. Trái đất, không khí và nước bị ô nhiễm, không những thế tâm hồn chúng ta cũng vậy. Thực ra, Phép Thanh Tẩy đã bắt đầu một tiến trình giải thoát chúng ta, thế nhưng, trong chúng ta vẫn còn lưu lại một ước muốn không thể giải thích cho sự nô lệ. Một loại hấp dẫn đối với sự an toàn về những gì là quen thuộc, về sự phương hại đến tự do chúng ta.

Khi diễn tả về cuộc Xuất Hành, có một chi tiết rất đặc biệt: Đó là Thiên Chúa, Đấng thấy, bị xúc động và mang lại tự do. Người Israel không xin điều đó. Pharaoh bóp chẹt những giấc mơ, ngăn chặn tầm nhìn của thiên đàng, làm cho nó xuất hiện như thể rằng thế giới này, trong đó nhân phẩm của con người bị chà đạp và những tương quan thân thiết bị chối từ, không bao giờ thay đổi. Ông ta đã đặt mọi sự trong tình trạng nô lệ cho chính ông. Chúng ta hãy hỏi: Tôi có muốn một thế giới mới không? Tôi có sẵn sàng để lại sau lưng những thỏa hiệp với thế giới cũ? Chứng từ của nhiều anh em giám mục của tôi và số đông những người làm việc cho hòa bình và công lý đã không ngừng xác quyết với tôi rằng, chúng ta cần chiến đấu cho sự thiếu thốn hy vọng mà nó làm dập tắt những giấc mơ, và im lặng tiếng kêu mà nó vang lên tận trời cao và làm rung động trái tim của Thiên Chúa. “Đánh mất hy vọng” không giống như việc hối hận về tình trạng nô lệ mà nó làm tê liệt dân Israel trong hoang địa và ngăn cản nó tiến về phía trước. Một cuộc xuất hành có thể bị đứt đoạn: Chúng ta có thể giải thích thế nào đây về sự kiện mà con người đã tới ngưỡng cửa của tình huynh đệ đại đồng và ở những mức độ của khoa học, kỹ thuật, văn hóa và sự mở mang luật pháp có thể đảm bảo phẩm giá của tất cả, nhưng thực chất chỉ là những bước sờ soạng trong bóng tối của sự bất quân bình và xung đột.

Thiên Chúa đã không làm chúng ta mệt mỏi. Chúng ta hãy đón nhận Mùa Chay như một lý do mạnh mẽ trong đó Ngài nhắc nhở chúng ta: “Ta là Chúa, Thiên Chúa các ngươi, Đấng đã dẫn các ngươi ra khỏi đất Ai Cập, khỏi nhà nô lệ” (Ex 20:2). Mùa Chay là mùa trở lại, thời gian của tự do. Chính Chúa Giêsu, khi chúng ta nhắc lại mỗi năm trong Chúa Nhật thứ nhất Mùa Chay, đã được đưa vào hoang địa bởi Thánh Thần để chịu cám dỗ trong tự do. Suốt bốn mươi ngày, Ngài đứng đó trước mặt chúng ta và với chúng ta: Người con nhập thể. Không giống Pharaoh, Thiên Chúa không muốn những kẻ nô lệ, nhưng những người con trai và con gái. Sa mạc là một nơi ở đó tự do của chúng ta có thể trưởng thành trong một quyết định cá nhân, là không trở lại tình trạng nô lệ. Trong Mùa Chay, chúng ta tìm thấy tiêu chuẩn mới của công chính và một cộng đoàn, với tiêu chuẩn này, cùng nhau chúng ta có thể tiến mạnh về phía trước trên con đường đã bị bỏ dở. 

Tuy nhiên điều này đòi hỏi một thách thức, như được nêu rõ trong sách Xuất Hành và những cám dỗ của Chúa Giêsu trong sa mạc. Tiếng của Chúa Cha, Đấng đã phán, “Con là Con rất yêu dấu của Ta” (Mk 1:11), và “ngoài Ta, các ngươi sẽ không có Chúa nào khác” (Ex 20:3), đối nghịch lại kẻ thù và những kẻ nói láo của nó. Điều làm chúng ta sợ hãi hơn ngay cả Pharaoh là những ngẫu tượng mà chúng ta dựng lên cho chính mình; chúng ta có thể xem chúng như tiếng nó nói trong chúng ta. Để trở thành sức mạnh phi thường, để được mọi người ngước nhìn, để thống trị trên tất cả: mọi người đều nhận ra sức quyến rũ mà nó có thể dối gạt một cách tinh vi như thế nào. Nó là một con đường rộng rãi. Chúng ta có thể bị lôi kéo vào tiền bạc, các dự án khác nhau, vào những suy nghĩ hoặc các mục đích đối với địa vị của chúng ta, vào một truyền thống, hoặc cả với đám đông. Thay vì làm cho chúng ta tiến về phía trước, chúng khiến chúng ta bị tê liệt. Thay vì gặp gỡ, chúng ta trở thành những kẻ tranh chấp. Ngay cả ở trong một nhân loại mới mẻ, một dân tộc của những con người bé nhỏ, và của những người khiêm tốn, người ta cũng không nhường bước đối với sự hấp dẫn của dối trá. Trong khi đối với những kẻ phục vụ ngẫu tượng trở nên giống như chúng, câm điếc, mù lòa và bất động (cf. Ps 114:4), những người nghèo đói tinh thần được mở rộng và sẵn sàng: một sức mạnh âm thầm của điều thiện mà nó chữa lành và nâng đỡ thế giới.       

Đây là thời gian của hành động, và trong Mùa Chay, để hành động cũng có nghĩa là để dừng lại. Dừng lại trong cầu nguyện, để đón nhận lời của Thiên Chúa, dừng lại cũng giống như người Samaritan trong sự hiện hữu của viết thương anh chị em. Mến Chúa và yêu thương người hàng xóm là một tình yêu. Không có những thần khác để dừng lại trong sự hiện diện của Thiên Chúa bên thân xác của hàng xóm của chúng ta. Vì lý do này, cầu nguyện, làm phúc bố thí và chay tịnh không phải là ba hành động tách biệt, nhưng là một khoảnh khắc duy nhất của việc mở lòng và làm trống rỗng con người của mình, trong đó chúng ta xua đuổi những ngẫu tượng đang đè chúng ta xuống, những ràng buộc giam hãm chúng ta. Và rồi trái tim bị khô cằn và cô độc sẽ phục hồi. Vậy hãy chậm lại và ngừng lại! Suy niệm chiều kích của cuộc đời mà Mùa Chay giúp chúng ta tái khám phá sẽ đem lại những năng lực mới. Trước sự hiện diện của Thiên Chúa, chúng ta trở thành anh chị em thân thiết hơn với nhau: ở một nơi của đe dọa và những kẻ thù, chúng ta nhận ra sự đồng hành và đi theo những bạn đường. Đây là giấc mơ của Thiên Chúa, miền đất hứa, ở đó chúng ta đi tới một khi chúng ta để lại sự nô lệ ở đằng sau.

Qua hình thức thượng hội đồng của Giáo Hội, mà trong những năm rồi chúng ta đang tái khám phá và gieo trồng, gợi ý rằng Mùa Chay cũng là một thời gian của những quyết định hiệp nhất, những quyết định lớn nhỏ trái ngược nhau. Những quyết định có khả năng hoán chuyển đời sống thường nhật của nhiều cá nhân và tất cả những mối giao tình lân cận, như những cách thức chúng ta đạt được những sản phẩm, săn sóc công trình kiến tạo, và hướng tới để bao gồm những ai đang đi trong tăm tối hoặc bị coi thường. Tôi kêu gọi tất cả mọi cộng đồng Kitô hữu hành động như vậy: để cống hiến cho các thành viên những giây phút hầu suy nghĩ lại lối sống của mình, thời gian tìm hiểu sự hiện diện của mình trong xã hội, và sự cống hiến mà họ đóng góp để làm cho nó đổi mới. Khốn cho chúng ta, nếu sự thống hối Kitô giáo của chúng ta giống như sự thống hối làm Chúa Giêsu thất vọng. Ngài nói, cả chúng ta nữa: “Khi các ngươi ăn chay, đừng làm bộ âu sầu, giống như những kẻ giả hình, vì họ làm cho ra thểu não để người khác biết họ ăn chay” (Mt 6:16). Thay vào đó, hãy làm cho người khác thấy những khuôn mặt vui tươi, nắm bắt ý nghĩa của tự do và cảm nghiệm được tình yêu mà nó làm cho mọi sự nên mới mẻ, bắt đầu với những ai nhỏ bé nhất, gần gũi nhất với chúng ta. Điều này có thể xảy ra nơi mọi người trong các cộng đồng Kitô hữu chúng ta.      

Từ việc đánh giá đó, mùa Chay này trở thành thời gian của hoán cải, nhân loại bất an sẽ nhận ra sự trổ sinh của sáng tạo, một ánh sáng của hy vọng mới. Hãy để tôi nhắc lại những gì mà tôi đã nói với các bạn trẻ, những người mà tôi đã gặp gỡ tại Lisbon mùa Hè vừa qua: “Hãy tiếp tục tìm kiếm và sẵn sàng với những thách đố. Trong giây phút hiện tại, chúng ta đang đối mặt với trăm ngàn thử thách; chúng ta nghe những tiếng kêu gào thảm thiết từ nhiều người. Thật ra, chúng ta đang trải nghiệm một thế chiến thứ ba tàn bạo. Tuy thế, chúng ta hãy tìm kiếm sự can đảm để nhìn thế giới của chúng ta, không phải như trong cái chết đau đớn của nó, nhưng trong một tiến trình đản sinh sự sống, không phải là kết thúc, nhưng là bắt đầu một chương huy hoàng mới của lịch sử.  Chúng ta cần can đảm để nghĩ về điều này” ( Address to University Students, 3 August 2023). Đó là sự can đảm của đối thoại, được sinh ra từ nô lệ. Vì niềm tin và lòng nhân ái đem lại hy vọng, nắm lấy tay đứa trẻ nhỏ bé này. Chúng dạy nó đi, và cùng một lúc, nó hướng chúng về phía trước. [1].

Tôi ban phép lành cho anh chị em, và cuộc hành trình Mùa Chay của anh chị em.

Roma, Lễ Thánh Gioan Lateranô. 3 tháng 12, 2023, Chúa Nhật Thứ Nhất Mùa Vọng

GIÁO HOÀNG PHANXICÔ

 ___


[1] Cf. CH. PÉGUY, The Portico of the Mystery of the Second Virtue

Nguồn:

https://www.vatican.va/content/francesco/en/messages/lent/documents/20231203-messaggio-quaresima2024.html

GỌI EM HAI TIẾNG “MÌNH ƠI!”

Vợ chồng xưng hô với nhau bằng Chồng ơi – Vợ ơi, Bố ơi – Mẹ ơi, Anh ơi – Em ơi, hoặc Mình ơi thì đến già vẫn yêu thương mặn nồng, kẻ thứ 3 khó có chỗ chen chân vào. Những từ ngữ trên là cách gọi vừa thể hiện chủ quyền sở hữu, trách nhiệm, và tình cảm mà cả hai dành cho nhau.   


GIÁ TRỊ VÀ VẺ ĐẸP CỦA NGƯỜI NỘI TRỢ

Thống kê cho thấy, ngày nay rất nhiều phụ nữ chọn sống độc thân, không lấy chồng và sinh con. Lý do vì họ muốn được tự do theo đuổi những giấc mộng riêng tư, vì không muốn chịu ràng buộc với trách nhiệm làm vợ và làm mẹ. Nhưng tự thâm tâm và bản năng, người phụ nữ luôn muốn có một người chồng và được làm mẹ.   


CHÚA MÀ CŨNG KHÙNG!

Qua hai câu Thánh Kinh ngắn gọn, Thánh Ký Marcô đã vẽ ra hai khuôn mặt trái ngược nhau về Chúa Giêsu: “Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.” (3:20-21)


LỄ HIỂN LINH

Ba nhà chiêm tinh hoặc đạo sỹ (magi). Các ngài là Caspar hay Caspas, Jaspas, Gathaspa. Melchior hay Melichior. Và Balthasar hay Balthazar, Balthassar hoặc Bithisarea. Các ngài đã lận lội đường xa đến thờ lạy Đức Kitô vừa giáng sinh. “Chúng tôi đã thấy ngôi sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người” (Mt 2:2).  


THÁNH GIA NAZARETH MẪU GƯƠNG CÁC GIA ĐÌNH

“Ngài đã trở nên một trẻ thơ, để Ngôi Lời có thể được chúng ta nắm bắt. Bằng cách này, Thiên Chúa dạy chúng ta yêu thương những người bé mọn… Ngài dạy chúng ta yêu những ai yếu đuối.” 


THIÊN CHÚA ĐÃ HÓA THÂN THÀNH TRẺ THƠ ĐỂ CHÚNG TA CÓ THỂ HIỂU ĐƯỢC NGÀI

“Ngài đã trở nên một trẻ thơ, để Ngôi Lời có thể được chúng ta nắm bắt. Bằng cách này, Thiên Chúa dạy chúng ta yêu thương những người bé mọn… Ngài dạy chúng ta yêu những ai yếu đuối.” Trong bài giảng dưới đây, Đức Thánh Cha đã lưu tâm đến những trẻ em bị lạm dụng, xâm phạm, bao gồm những thai nhi bị giết hại, 


TRÁI TÁO NOEL*

Thấm thoát mà đã 2023 lần kỷ niệm ngày Giêsu giáng trần. Mỗi năm mỗi khác, và mỗi nơi cũng mỗi khác. Có những năm trời mưa, giông bão, tuyết rơi. Có những năm thanh bình, và cũng có những năm chiến tranh. Riêng tại quê hương Việt Nam tuy hết chiến tranh nhưng lại chưa có thanh bình! 


ĐỪNG COI THƯỜNG MÙA VỌNG ĐẦU TIÊN...

Advent xuất phát từ tiếng Latin là adventus có nghĩa là đang đến, đang tới gần. Theo lịch phụng vụ, đây là thời gian mong chờ và chuẩn bị đón mừng Sinh Nhật của Đức Giêsu Kitô trong đêm Giáng Sinh, và ở một nghĩa khác, nhắc nhở chúng ta hướng tới ngày trở lại lần thứ hai của Ngài. Mùa Vọng kéo dài qua 4 tuần lễ với 4 Chúa Nhật Mùa Vọng.  


CHÚA GIÊSU LÀ VUA

1. "Giêsu Nazareth, Vua Do Thái". Đây là danh hiệu được đóng trên thập giá. Liền trước khi Đức Kitô tắt thở, một trong hai người bị hành hình thập giá cùng Ngài đã thưa với Ngài: "Lạy Ông Giêsu, xin nhớ đến tôi khi về nước của ngài". Nước gì? Điều mà người này xin rõ ràng không phải là một quốc gia trần thế, nhưng là một cái gì khác. 


CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM

"Tiếng nhạc oai hùng vang trên khắp cõi trời Việt Nam. Tiếng lòng tha thiết con dân nước Nam hòa khúc khải hoàn ca. Đồng thanh ta hát khen mừng bao Đấng Anh Hùng xưa đã thắng gian lao tòa cao chói lói trên trời hiển vinh muôn đời. Đồng thanh ta hát khen mừng bao Đấng Anh Hùng. Nay chiến thắng khải hoàn trên nơi phúc vinh sáng ngời". [1]  


NHÓM TRỪ QUỶ
HAY "NHÓM CỦA QUỶ"?

"Nhóm Trừ Quỷ Bảo Lộc". Tôi đã nghe tên nhóm này từ lâu, và cũng đã đọc qua một số tài liệu, xem một vài băng video của nhóm. Người khen cũng có mà phê bình cũng nhiều, chung qui cũng chỉ vì bốn chữ "tâm linh" hay "mù quáng". Khi niềm tin đặt đúng chỗ, đúng người nó sẽ dẫn ta đi đến một đời sống tâm linh phong phú, thánh thiện, và bình an.  


“LÒNG SÙNG KÍNH ĐỨC MẸ LÀ TẤM VÉ THÔNG HÀNH GIÚP TA VƯỢT THOÁT KHỎI HỎA NGỤC”

Hôm 8 tháng 9 năm 2023 lễ Sinh Nhật Đức Mẹ, trong lúc nguyện ngắm buổi sáng trước Thánh Lễ, tôi đã dùng cuốn sách Vinh Quang Mẹ Maria (The GLORIES of MARY) của Thánh Alphonsus De Liguori làm tư tưởng cho phần suy niệm. Và tôi đã cùng ngài suy niệm câu: “Đến sau cõi đời này, xin Mẹ cho chúng con được thấy Chúa Giêsu quả phúc của lòng Mẹ” 


CÁC TỔNG LÃNH THIÊN THẦN

Theo truyền thống đã có từ những thế kỷ đầu, Giáo Hội Công Giáo tôn kính 7 Tổng Thần có tên là Michael, Gabriel, Raphael, Uriel, Camael, Jophiel, and Zadkiel. Ba vị đầu là Michael, Gabriel và Raphael 


TẠI SAO THA NHƯNG LẠI KHÔNG QUÊN. LÝ DO?

Sau khi đọc bài “KHI THA THỨ LÀ TỰ THA CHÍNH MÌNH”, một độc giả đã email phản ảnh ý kiến của mình. Ông viết: “Bài học này tôi đã học mãi mà chưa thuộc. Tha đã khó mà quên những điều người khác làm cho mình phải khổ, phải thiệt thòi, hoặc phải mất danh dự thì càng khó hơn”.   


KHI THA THỨ LÀ TỰ THA CHO CHÍNH MÌNH

“Tha thứ là tự tha cho chính mình”. Tư tưởng này xem ra như không hợp với suy nghĩ và lối sống của nhiều người. Làm gì có chuyện tha cho kẻ cướp chồng mình, kẻ phản bội mình vì một người đàn bà khác, kẻ cướp của, giết hại cha mẹ, anh chị em mình, hoặc kẻ tham ô khiến mình phải mất đất, mất nhà, mất việc làm để rồi đến nỗi táng gia bại sản, thân bại danh liệt, gia đình đổ vỡ, con cái nheo nhóc, lâm cảnh tù tội…  


KẺ THÙ CỦA ĐỜI SỐNG HÔN NHÂN LÀ TÍNH ÍCH KỶ

Hôn nhân là một đời sống hạnh phúc. Nó chính là nền tảng của gia đình, của xã hội, và cả tôn giáo nữa. Bởi đó hôn nhân có rất nhiều kẻ thù. Thoạt nhìn vào những đổ vỡ của hôn nhân, người ta thường cho rằng kẻ thù của nó là những tệ nạn của xã hội: rượu chè, nghiện hút, cờ bạc, và lăng nhăng trai gái. Một số nguyên nhân khác bao gồm: vợ chồng ghen tương, lười biếng, thiếu trách nhiệm, nếp sống gia trưởng, và bạo hành trong gia đình. 


MỪNG SINH NHẬT MẸ

Hôm nay (8 tháng 9 năm 2023) lễ Sinh Nhật Đức Mẹ, trong lúc nguyện ngắm buổi sáng trước Thánh Lễ, tôi đã dùng cuốn sách The GLORIES of MARY (Vinh Quang Mẹ Maria) của Thánh Alphonsus De Liguori làm tư tưởng cho phần suy niệm. Trong phần tài liệu, tôi đã đọc bài viết của thánh nhân, và cùng ngài suy niệm câu: “Et Jesum benedictum fructum ventris tui nobis post hoc exilium obstande” 


BÀI GIẢNG LỄ TRỌNG KÍNH ĐỨC TRINH NỮ MARIA LÊN TRỜI CỦA ĐỨC THÁNH CHA BENEDICT XVII

Chư huynh đáng kính trong hàng Giám Mục và Linh Mục
Anh chị em thân mến, Trong bài ca Ngợi Khen (Magnificat), một thi ca tuyệt vời của Đức Mẹ mà chúng ta vừa nghe trong Tin Mừng, chúng ta tìm thấy một số từ ngữ gây kinh ngạc. Maria nói: “Từ nay muôn thế hệ sẽ gọi tôi diễm phúc”.


CHÚA BIẾN HÌNH TRÊN NÚI TABOR

Những hình ảnh cổ nhất diễn tả việc Chúa Giêsu biến hình có từ thế kỷ thứ Sáu được tìm thấy trong tu viện St. Catharine ở Siani, đã diễn tả những gì mà thánh ký Matthêu đã ghi lại trên núi. Theo truyền thống thì Chúa Giêsu đã biến hình trên núi Tabor. Đây là ngọn núi cao 575m ở cuối hướng đông của Thung Lũng Jezreel, cách Biển Galilee 18 Km.  


THIÊN CHÚA MỜI GỌI MỖI NGƯỜI CHÚNG TA

Qua Tiên Tri Isaia, Thiên Chúa được diễn tả như một Thiên Chúa đáng yêu, giầu lòng rộng rãi, nhân ái và bao dung. Ngài luôn mời gọi mỗi người chúng ta đến với Ngài. Lời “mời” của Ngài trường hợp này mang hai nghĩa: -Sự thu hút của lời mời. Trong Isaia chúng ta tìm thấy ý nghĩa của sự thu hút ấy qua những lời: Khát nước, đói, đồ bổ, món ăn mỹ vị, bánh, sữa và rượu…  


NHỮNG NGƯỜI VỢ VỀ NGUỒN TRONG ĐỜI SỐNG HÔN NHÂN GIA ĐÌNH

Nếu có dịp đọc tác phẩm “The Surrendered Wife” (Người Vợ Về Nguồn) của Laura Doyle [1], thì cũng giống như phần lớn các độc giả, bạn sẽ bị thu hút vào một cuộc tranh chấp nội tâm: tán thành hoặc phản đối nội dung và triết lý được tác giả trình bày trong đó.  

Trong khi cao trào về nam nữ bình quyền, về nữ quyền đang được đề cao mà có ai đó nói rằng đã đến lúc chị em phụ nữ cần dừng lại để xem xét lại những gì mình đã làm,  


SAU ĐỒNG TÍNH, HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH, VÀ CHUYỂN ĐỔI GIỚI TÍNH CON NGƯỜI SẼ ĐI VỀ ĐÂU?

Trong thế giới tự do hiện nay, con người xem như muốn giành lấy quyền làm chủ đời mình. Họ muốn biết lành, biết dữ. Với trào lưu tư tưởng không ngừng phản ảnh đến suy nghĩ và hành động. Thêm vào đó, được tiếp tay bởi truyền thông, sự lạm dụng và khuynh loát của giới chính trị, các chủ thuyết tự do của xã hội, và sự suy sụp về luân lý, đạo đức, những phong trào đồng tính, hôn nhân đồng tính và chuyển giới ngày một trở nên thách đố hệ thống luân lý, luật pháp, trật tự xã hội, đạo đức xã hội và cả Thiên Chúa nữa. 


CHA MẸ BẮT ĐẦU DẠY CON TỪ LÚC NÀO?

Phải bắt đầu dạy đứa trẻ 20 năm trước khi nó chào đời”. Câu nói này được cho là của Napoleon, nhưng quan niệm về tâm lý giáo dục thì cho rằng đứa trẻ không chỉ “sẵn sàng để học”, mà nó đã thực sự học ngay vừa khi chào đời.  

Thời gian gần đây thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được những cuộc gọi nhờ giúp đỡ hoặc hỏi ý kiến qua điện thoại. Phần lớn những thắc mắc đều quy về hai điểm chính: Hôn nhân và giáo dục con cái.  


NGUỒN HY VỌNG CỦA CHÚNG CON

Những kẻ tà đạo tân thời không thể chấp nhận điều mà chúng ta xưng tụng Đức Maria bằng cách gọi người là hy vọng của chúng ta. Kính chào hy vọng của chúng con, “spes nostra salve”. Họ nói chỉ mình Thiên Chúa mới là hy vọng của chúng ta, và rằng đặt hy vọng của Ngài nơi một tạo vật là làm nhục cho Thiên Chúa. Đức Maria, đối với họ chỉ là một tạo vật, và như một tạo vật, làm cách nào người có thể là hy vọng của chúng ta? Chính vì vậy, thay vì những điều các người tà đạo nói, Giáo Hội đòi hỏi các giáo sỹ, tu sỹ hằng ngày dâng lời thay cho toàn thể các tín hữu kêu cầu Đức Maria bằng một tên gọi hy vọng ngọt ngào của chúng ta, niềm hy vọng của toàn thể nhân loại: “Kính chào hy vọng của chúng con!”   

TRÁI TIM NHÂN TỪ BỊ ĐÂM THÂU

“Hôm đó là ngày áp lễ, người Do Thái không muốn để xác chết trên thập giá trong ngày sabát, mà ngày sabát đó lại là ngày lễ lớn. Nên họ xin ông Philatô cho đánh giập ống chân các người bị đóng đinh và lấy xác xuống. Quân lính đến, đánh giập ống chân người thứ nhất và người thứ hai cùng bị đóng đinh với Ðức Giêsu. Khi đến gần Ðức Giêsu và thấy Người đã chết, họ không đánh giập ống chân Người. Nhưng một người lính lấy giáo đâm cạnh sườn Người. Tức thì, máu cùng nước chảy ra. Người xem thấy việc này đã làm chứng, và lời chứng của người ấy xác thực; và người ấy biết mình nói sự thật để cho cả anh em nữa cũng tin. Các việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Không một khúc xương nào của Người sẽ bị đánh dập. Lại có lời Kinh Thánh khác: Họ sẽ nhìn lên Ðấng họ đã đâm thâu” (Gioan 19:31-37).      

LỄ MẸ THĂM VIẾNG BÀI HỌC CỦA ĐỨC ÁI

Qua trình thuật trên, Thánh Luca đã tỷ mỷ tường thuật về việc Đức Maria đi thăm viếng người chị họ mình là Isave (Elizabeth). Hành động của Mẹ không chỉ nói lên tình cảm thân thiết giữa hai chị em, đặc biệt, trong tình trạng bà Isave đang mang thai lúc tuổi đã cao và ở những tháng cuối. Cuộc thăm viếng này không dừng lại ở khía cạnh tình cảm, nó còn mang ý nghĩa giới thiệu với bà Isave, với bào thai Gioan và cả thế giới một tin vui, đó là chính Đức Maria cũng đang mang thai, mà thai nhi ấy là Con Thiên Chúa, Đấng nhập thể để cứu chuộc nhân loại.     

CHÚA THÁNH THẦN HƠI THỞ SỰ SỐNG

Lời hứa được trọn vẹn. Thánh Thần được ban xuống trên toàn thế giới, không đơn giản chỉ cho những nhà lãnh đạo và các tiên tri của Do Thái xưa, cũng không loại trừ 120 tông đồ, môn đệ, và Mẹ của Chúa Giêsu, những người đã tụ họp tại Giêrusalem vào lúc Chúa Thánh Thần hiện xuống. Kinh nghiệm của 120 người nam nữ này cũng chính là kinh nghiệm của tất cả các môn đệ của Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã chịu đóng đinh, sống lại và giờ đây đang ngự bên hữu Chúa Cha. Chúng ta hãy dừng lại ít phút để suy nghĩ xem chúng ta cảm nhận như thế nào về Tặng Ân của Chúa Thánh Thần.      

TÌNH CẢM VỢ CHỒNG THAY ĐỔI THEO THỜI GIAN

Tâm lý nhàm chán cho chúng ta lý do để “xét lại”. Theo tâm lý này, người ta có trăm ngàn lý do để đến với nhau, và cũng có trăm ngàn lý do để xa nhau. Một khi tình yêu đã ra nhạt nhẽo, hững hờ, người ta sẽ cảm thấy hối tiếc, thấy phàn nàn, và muốn “thay đổi”. Và hậu quả là đem đến những cám dỗ về ngoại tình, nhất là những lúc “cơm không lành, canh không ngọt”. Như Nguyễn Ánh 9, Hồ Dzếnh cũng có một cái nhìn bi quan về một tình yêu chung thủy, hay đúng hơn một sự mơ mộng về cái thuở còn yêu nhau, theo đuổi và tán tỉnh nhau:   


PHỤ HUYNH CẦN LÀM GÌ ĐỂ GIÚP CON EM KHI BỊ BẮT NẠT Ở TRƯỜNG

“Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”. Câu nói này hầu như ai cũng đã nghe và đã biết về ý nghĩa của nó. Tuổi trẻ mà không chút phá phách, nghịch ngợm không phải là tuổi trẻ. Nhưng lưu manh, côn đồ, du đãng, và bắt nạt lẫn nhau thì đó là những hành động không thể chấp nhận. Hậu quả của nó còn để lại một hiện tượng xã hội tồi tệ sau này, đó là: “Cá lớn nuốt cá bé!”

Một trong những cái làm căng thẳng nhất đối với một đứa trẻ là sức ép từ bạn bè “peer pressure”. Ai cũng có kinh nghiệm này khi còn là một trẻ em cắp sách đến trường, đặc biệt ở tuổi vị thành niên, và cả sau này khi đã bước chân vào cuộc sống với những giao tiếp xã hội. 


THÁNH GIUSE THỢ

- Lễ Kính 1 tháng 5

Thánh Giuse, Cha Nuôi Đức Kitô. Ngài đã sinh sống và nuôi vợ con với đôi tay và sức lao động của chính mình bằng nghề thợ mộc. Chúa Giêsu lớn lên cũng theo nghề của dưỡng phụ ngài, và đã trở thành một anh thợ mộc: “Đây không phải là ông thợ mộc sao? Không phải là con bà Maria và anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em của ông không ở đây với chúng ta sao? Và họ xúc phạm đến Ngài” (Marcô 6:3).   

Dù chỉ là một người thợ mộc bình dân, âm thầm, và nghèo nàn, nhưng theo huyết thống, Thánh Giuse thuộc hoàng tộc David.  Ở vào thời ngài, dòng dõi David tuy không còn lừng lẫy như xưa,  Thánh Giuse vẫn cho thấy ngài là người có tâm hồn cao thượng và thánh thiện. Thánh Kinh kể lại sau khi kết hôn với Maria, do nhận ra Maria có thai, nhưng vì “là người công chính và không muốn công khai tố cáo người bạn mình” (Matthêu 1:19), nên Thánh Giuse đã định tâm lìa bỏ Maria một cách kín đáo. Hành động của ngài đã khiến Thiên Đàng phải can thiệp. Thiên thần Chúa đã được sai đến và cho ngài hay con trẻ đó là Con Thiên Chúa, và Con Thiên Chúa đây được hoài thai bởi quyền năng Chúa Thánh Thần.


TÓM LƯỢC LỊCH SỬ NHỮNG PHÉP LẠ THÁNH THỂ

“Người Do-thái liền xầm xì phản đối, bởi vì Đức Giê-su đã nói: “Tôi là bánh từ trời xuống.” Họ nói: “Ông này chẳng phải là ông Giê-su, con ông Giu-se đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: “Tôi từ trời xuống?” Đức Giê-su bảo họ: “Các ông đừng có xầm xì với nhau! Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi, không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết. Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ: Hết mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của Chúa Cha, thì sẽ đến với tôi. Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng chỉ có Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến, chính Đấng ấy đã thấy Chúa Cha. Thật, tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự sống đời đời. Tôi là bánh trường sinh. Tổ tiên các ông đã ăn man-na trong sa mạc, nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.”


LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA: QUÀ TẶNG CỦA PHỤC SINH

“Đừng sợ! Ta là Đầu và là Cuối. Ta là Đấng Hằng Sống, Ta đã chết, và nay Ta sống đến muôn thuở muôn đời” (Khải Huyền 1:17-18). *

Chúng ta vừa nghe những lời an ủi này trong Bài Đọc Thứ Hai trích từ sách Khải Huyền. Những lời mời gọi chúng ta hướng tầm nhìn vào Chúa Kitô, để cảm nghiệm sự hiện diện bảo đảm của Ngài. Đối với mỗi người, trong bất cứ điều kiện nào, dù cho là phức tạp và bi đát nhất, Đấng Phục Sinh đều lập lại: “Đừng sợ, Ta đã chết trên Thập Giá nhưng nay Ta sống đến muôn đời”, “Ta là đấng trước hết và sau hết, và là đấng hằng sống.” 


NGƯỜI KHÁCH LẠ TRÊN ĐƯỜNG EMMAUS

Theo trình thuật của thánh sử Luca (Lc 24,13-35), hôm đó trên đường từ Giêrusalem về Emmaus có ba người lữ hành. Họ đi bên nhau, chia sẻ những suy tư của mình về một biến cố, theo họ, rất quan trọng và có ảnh hưởng đến không chỉ riêng họ mà còn cả toàn dân Israel nữa. Ba người gồm một người được ghi rõ tên, một người không ghi rõ tên, và một người sau cuối ngày danh tính mới được biết đến. Đây cũng là người, là nhân vật chính trong câu chuyện mà cả ba đã trao đổi suốt dọc đường.    


MẦU NHIỆM PHỤC SINH QUA CHIẾC KHĂN LIỆM  

Anh chị em thân mến,

Đây là thời khắc mà tôi đã từng mong đợi. Tôi đã đứng trước Khăn Liệm Thánh trong nhiều trường hợp khác nhau, nhưng lúc này, qua cuộc Hành Hương này và giây phút này tôi đang cảm nghiệm về nó bằng một cường độ đặc biệt: Có lẽ vì trong những năm vừa qua đã cho tôi cảm nhận nhiều hơn đối với thông điệp của Hình Ảnh phi thường này. Và trên tất cả, tôi có thể nói bởi vì giờ này, tôi ở đây như Đấng Kế Vị của Phêrô, và tôi mang trong tim tôi toàn thể Giáo Hội, đúng ra, toàn thể nhân loại.


SỢ HÃI KHI CON THUYỀN PHÊRÔ GẶP SÓNG GIÓ!

Các nhà chú giải Thánh Kinh đã đếm được 365 lần câu “đừng sợ” (don’t be afraid) trong Kinh Thánh. Nếu một năm 365 ngày chia đều cho 365 lần nhắc nhở “đừng sợ”, thì ít nhất mỗi ngày một lần, Thánh Kinh nhắc bảo con người rằng “đừng sợ!” Vậy, con người sợ cái gì? Và tại sao Thiên Chúa lại phải trấn an con người như vậy? [1]

Thế gian này là một “vũng lệ sầu” như lời trong kinh Lạy Nữ Vương, vì thế cuộc lữ hành đi về vĩnh hằng của con người chính là một hành trình gặp phải rất nhiều sự sợ hãi. Trước hết, con người phải đối diện với những sợ hãi do ma quỷ là loài thần thiêng, nhưng luôn luôn ghen tỵ và tìm mọi cách để làm hại con người. 


CON CÓ BIẾT KHI NGƯỜI TA ĐÓNG ĐINH CHA?!  

Tuần Thánh (Holy Week), tiếng Latin là Hebdomas Sancta hay Hebdomas Maior. Tuần lễ trọng đại này đối với người Kitô Giáo là tuần trước Phục Sinh. Theo Tây Phương, nó bắt đầu bằng tuần lễ sau cùng của Mùa Chay, bao gồm Chúa Nhật Lễ Lá, Thứ Tư, Thứ Năm, Thứ Sáu và Thứ Bẩy tuần Thánh.


NGÔI  MỘ TRỐNG - Chúa đã Phục Sinh. Alleluia.  

Thế là Giêsu người thành Nagiarét đã “mồ yên mả đẹp”.

Vâng! Hỡi Giêsu. Xin hãy yên nghỉ và quên đi những vất vả sau ba năm truyền giảng Tin Mừng. Quên đi những roi đòn làm tan nát tấm thân. Quên đi mão gai. Quên đi những tiếng la ó đòi kết án. Quên đi bản án bất công. Quên đi thánh giá nặng trên vai. Quên đi những tiếng búa chát chúa làm xuyên thấu tay chân bằng những chiếc đinh dài và nhọn nhưng rất vô tình. Quên đi cơn hấp hối kinh hoàng tưởng chừng “Cha nỡ bỏ con.” (Mt 27:46) Quên đi đồi Golgotha loang máu. Và Giêsu ơi! Xin hãy ngủ yên.


NHỮNG NGÔI MỘ TRẮNG  

Có khi nào chúng ta đã tự đặt mình vào số những người vây quanh Chúa Giêsu mỗi khi Ngài rao giảng không? Và thái độ của chúng ta lúc đó như thế nào: Hăm hở nghe lời Ngài, suy tôn và thần tượng Ngài về những lời giảng dạy khôn ngoan; hoặc ngược lại, cảm thấy chói tai, mỉa mai Ngài rồi bỏ đi?